Nguyễn Tuân – Bậc thầy của cái đẹp và ngông nghênh trong văn học Việt

Nguyễn Tuân – Bậc thầy của cái đẹp và ngông nghênh trong văn học Việt

1. Tài hoa ngông nghênh

Nguyễn Tuân (1910–1987) là một trong những cây bút tài hoa của văn học Việt Nam hiện đại, nổi bật với phong cách nghệ thuật đầy ngông nghênh và khác biệt. Ông là người có niềm đam mê mãnh liệt với cái đẹp, với sự hoàn mỹ trong từng chi tiết, từ ngôn từ cho đến những hình ảnh, cảnh vật trong tác phẩm của mình. Đặc biệt, ông cũng là một nhà văn nổi bật với tinh thần ngông nghênh, luôn chống lại sự nhàm chán và “sống như mình muốn”.

Nguyễn Tuân không chỉ là một nhà văn, mà là một nghệ sĩ với cái nhìn rất riêng về cuộc sống. Những tác phẩm của ông không chỉ phản ánh hiện thực mà còn gửi gắm những giá trị thẩm mỹ sâu sắc, giúp người đọc nhìn thấy cái đẹp ẩn sâu trong những điều tưởng chừng rất đơn giản.

2. Tìm cái đẹp trong mọi thứ

Điều khiến Nguyễn Tuân trở thành một tượng đài trong văn học Việt Nam chính là khả năng nhìn thấy cái đẹp trong mọi cảnh vật, dù là ở những góc khuất, những chi tiết bình thường nhất. Ông có khả năng khắc họa vẻ đẹp của cảnh vật, con người với một ngôn ngữ rất riêng, giàu chất thi ca, mang đậm dấu ấn cá nhân.

Trong “Chữ người tử tù”, một trong những tác phẩm nổi bật của Nguyễn Tuân, ông không chỉ miêu tả sự khắc nghiệt của cảnh ngục tù mà còn khắc họa vẻ đẹp của nhân cách, của nghệ thuật và phẩm hạnh con người. Nhân vật Huấn Cao – một người tử tù – không chỉ nổi bật bởi tài năng viết chữ đẹp mà còn bởi sự kiên cường, thanh cao trong một hoàn cảnh không thể tăm tối hơn.

Nguyễn Tuân không chỉ nói về cái đẹp bên ngoài mà còn về cái đẹp bên trong – vẻ đẹp của trí tuệ, của nhân cách, của một tâm hồn lãng mạn và bay bổng. Mọi thứ đều được ông nâng lên thành những biểu tượng của sự hoàn mỹ.

3. Nguyễn Tuân và tình yêu với Hà Nội

Bên cạnh những tác phẩm mang tính nhân văn sâu sắc, Nguyễn Tuân còn được biết đến với tình yêu mãnh liệt dành cho Hà Nội. Ông viết về Hà Nội với tất cả sự tôn sùng, sự nâng niu trong từng câu chữ. Chính Hà Nội là nơi ông tìm thấy cảm hứng bất tận, là bối cảnh cho những tác phẩm giàu chất thi ca, với phong cảnh, âm thanh, con người và lối sống đặc trưng.

Tác phẩm “Vang bóng một thời” là một minh chứng cho tình yêu ấy. Trong đó, ông viết về một Hà Nội cổ kính, với những không gian quen thuộc nhưng lại được nhìn nhận qua một lăng kính đầy cảm xúc và chiêm nghiệm. Những con phố cũ, những buổi chiều hoàng hôn, những tiếng chuông chùa, tất cả đều được Nguyễn Tuân khắc họa với sự tỉ mỉ và say mê đến lạ.

4. Văn học và cái đẹp như một sứ mệnh

Nguyễn Tuân viết không chỉ vì muốn kể lại câu chuyện, mà vì ông muốn chia sẻ cái đẹp. Văn chương đối với ông là một phương tiện để con người tìm lại những giá trị tinh thần cao quý, là nơi để tìm thấy sự tĩnh lặng, những suy tư sâu lắng.

Nguyễn Tuân tin rằng văn học có thể “thăng hoa” cuộc sống, giúp con người nhận thức được những điều đẹp đẽ ngay cả trong những tình huống khắc nghiệt nhất. Đối với ông, văn học không chỉ để giải trí mà còn để nâng tầm cuộc sống, để mỗi chúng ta biết trân trọng và hướng đến những giá trị cao đẹp.

5. Một đời văn ngắn nhưng để lại di sản lớn lao

Nguyễn Tuân sống một đời không dài, nhưng ông đã kịp để lại một di sản văn học đồ sộ. Dù không phải lúc nào cũng dễ tiếp cận với tất cả người đọc, nhưng những tác phẩm của ông vẫn là những viên ngọc sáng giá của nền văn học Việt Nam. Các tác phẩm của ông không chỉ nổi bật về mặt nghệ thuật mà còn rất sâu sắc về tư tưởng và nhân sinh quan.

Bên cạnh đó, ông còn là một cây bút phê phán mạnh mẽ những khía cạnh tiêu cực trong xã hội. Nhưng điều khiến ông đặc biệt là cách tiếp cận không cứng nhắc, không chê bai, mà luôn tạo ra một không gian để cái đẹp có thể tồn tại, ngay cả trong hoàn cảnh không hoàn hảo.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *