Victor Hugo – Đại văn hào của những linh hồn khốn khổ

Victor Hugo – Đại văn hào của những linh hồn khốn khổ

Nhắc đến Victor Hugo, người yêu văn học sẽ lập tức nghĩ đến Les Misérables (Những người khốn khổ) – một trong những tác phẩm vĩ đại nhất của văn học nhân loại. Nhưng Hugo không chỉ là một nhà văn. Ông là nhà thơ, nhà viết kịch, nhà hoạt động chính trị, và là biểu tượng của lòng nhân đạo trong văn học Pháp thế kỷ 19.

Tuổi thơ đầy biến động và khởi đầu văn chương

Victor Hugo sinh năm 1802 tại Besançon, Pháp, trong một gia đình có cha là tướng quân đội Napoléon. Cuộc sống tuổi thơ của ông không ổn định, chuyển nhà liên tục vì công việc của cha. Tuy vậy, chính những năm tháng phiêu bạt ấy đã nuôi dưỡng trí tưởng tượng phong phú và cảm xúc sâu sắc nơi ông.

Hugo bắt đầu sáng tác thơ và kịch từ rất sớm. Ông từng tuyên bố: “Tôi sẽ là Chateaubriand hoặc chẳng là gì cả.” – một lời khẳng định đầy tham vọng với văn đàn Pháp. Và đúng như thế, ông đã trở thành một trong những đỉnh cao của văn học lãng mạn Pháp.

“Những người khốn khổ” – Biểu tượng của lòng trắc ẩn

Được xuất bản năm 1862, Những người khốn khổ không chỉ là một tiểu thuyết đồ sộ về mặt dung lượng, mà còn sâu sắc về tư tưởng. Tác phẩm kể câu chuyện về Jean Valjean – người tù khổ sai được cảm hóa bởi lòng tốt – và hành trình sống lương thiện giữa một xã hội đầy định kiến và bất công.

Qua từng trang sách, Hugo khắc họa hình ảnh những con người bị vùi dập: Fantine, Cosette, Gavroche… nhưng không chỉ để thương cảm, mà để lay động lương tâm người đọc, khiến họ nhận ra: “Không có người xấu, chỉ có xã hội không cho họ cơ hội trở thành người tốt.”

Nhà văn của công lý và lòng yêu nước

Bên cạnh Những người khốn khổ, Hugo còn nổi tiếng với Nhà thờ Đức Bà Paris (Notre-Dame de Paris) – nơi ông vừa ca ngợi vẻ đẹp Gothic của kiến trúc, vừa thể hiện tinh thần phản kháng xã hội đương thời qua số phận nàng Esmeralda và thằng gù Quasimodo.

Không chỉ là cây bút văn chương, Hugo còn là người đấu tranh cho công lý xã hội, phản đối án tử hình, và tích cực hoạt động chính trị. Ông từng bị lưu đày vì quan điểm chống Napoléon III, nhưng ngay cả khi xa quê, ông vẫn không ngừng viết và bảo vệ lẽ phải.

Di sản để lại cho nhân loại

Victor Hugo mất năm 1885, và tang lễ của ông trở thành quốc tang, với hàng triệu người Pháp đưa tiễn ông về nơi an nghỉ cuối cùng tại Điện Panthéon.

Ngày nay, tên tuổi ông gắn liền với nhân đạo, lòng khoan dung, và khát vọng tự do. Văn chương của ông không chỉ đẹp về ngôn từ mà còn sâu sắc trong triết lý, luôn nhắc nhở chúng ta phải yêu thương và bảo vệ những con người yếu thế trong xã hội.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *